SẦU CÔ LỮ
(song thất lục bát)
Thạch Lãng
***
Phố huyện đêm mưa hiu hắt buồn
Chạnh lòng lữ khách nỗi tha hương
Chạnh lòng lữ khách nỗi tha hương
Cô đơn trĩu nặng nẻo đường
Bể dâu, đen bạc vấn vương gót hành.
Mưa vẫn rơi, giăng mành con phố
Tối bao trùm, quán nhỏ quạnh hiu
Tiếng mưa gỏ nhịp đều đều
Hoà theo tiếng nhái đồng kêu não nùng.
Cô gái trẻ, mông lung xa vắng
Trong thênh thang sâu lắng tâm hồn?
Ngoài trời mưa lạnh lùng tuôn
Phải chăng khơi gợi nỗi buồn xa xăm?
Ồ, lữ khách mưa dầm vội vã?
Dấn trong đêm ướt cả hết rồi
Vào đây có rượu ấm môi
Có em tâm sự, tạnh rồi hẳn đi.
Rượu ở đây, từng ly em rót
Đời sinh ra lỡ trót phong trần
Đêm nay sống tạm tình nhân
Ngày mai muôn nẻo, chưa lần ta quen.
Kiếp bèo nước hợp tan, tan hợp
Nỗi cô đơn đánh cướp cuộc đời
Hợp đây mai lại xa rời
Dòng đời trăm lối, muôn nơi khách dừng.
Nếu một mai chồn chân mỏi gối
Thêm một lần lạc lối về đây
Đừng quên quán nhỏ đêm này
Rượu ngon em rót, bàn tay dư thừa.
Chuyện bể dâu, đời chua chát đắng
Người kể đi, lẳng lặng em nghe
Sự đời hai chữ đâu dè...
Bỏ quên một lát, rượu chè với nhau
Mai này đây, về đâu khách hỡi?
Vạn nẻo hành, bến đợi là đâu?
Cạn bầu tâm sự em hầu
Biết ai chạnh nỗi thương sầu lòng em?
TL
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét