KHỐN CÙNG
(nđt-bvđâ),
Thạch Lãng
***
Số phải lầm than định sẵn rồi
Ngay lần khản giọng khóc chào nôi
Tình cha... nỡ bỏ con đầu lối
Nghĩa mẹ... đành quăng trẻ cuối đồi
Ngủ bụi hiên đình chung bã thối
Ăn bờ nẻo chợ với cầy hôi
Đời em một chuỗi dài tăm tối
Lệ nóng hoà cơm,khổ dưỡng bồi.
TL
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét