NHỚ
Thạch Lãng
***
Đêm mưa não nuột, tiếng côn trùng
Gieo rắc vào lòng, nỗi nhớ nhung
Từ độ phong sương, vương vai áo
Viễn cảnh tương lai, còn mịt mùng
Thả khói lên không, ngẫm cuộc đời
Gánh nghèo đi bán khắp muôn nơi
Mơ ước đổi đời nơi đất khách
Thủy chung nghèo vẫn cứ bên người.
Nhớ quá nhà tôi, mái tranh nghèo
Lối vào rợp mát bóng me keo
Cặp bên dòng kênh xanh uốn khúc
Trưa hè in bóng nước trong veo.
Nhớ quá bình minh một góc vườn
Chim chào buổi sáng hót líu lo
Tiếng heo đòi ăn kêu eng éc
Tiếng gà đập cánh gáy ó o.
Dáng mẹ của tôi mũm mĩm người
Một gánh ve chai, sáu gánh đời
Cơm áo gạo tiền cằn môi mắt
Xuân thời có được ...mấy ngày vui.
Cha tôi còm cỏi, tuổi sớm già
Một đời khổ cực lắm phong ba
Tay chai trần thân vươn bá nghệ
Mà nghèo đeo đuổi mãi chẳng tha.
Nhớ tiếng em thơ khúc khích cười
Bữa chiều đạm bạc, ấp niềm vui
Nhớ chiếc xuồng con, tay chài lưới
Bó cần câu cấm, chiếc đèn soi.
Đêm mưa, trời tối có xá gì
Xách bình đi ké xem ti vi
Chân đất nhon nhón, dép quàng cổ
Khuya về đồng trống sợ quá đi!
Bỗng nhớ mắt môi, nhớ giọt sầu
Lòng chưa định nghĩa... Nhớ vì sao?
Chỉ là cô bạn cùng tuổi dại
Không biết giờ đây... em thế nào?
TL
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét