Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2019

LẠC TRÔI



LẠC TRÔI
(song thất lục bát)
Thạch Lãng
***

Một đêm giông bão tơi bời
Hoa xuân vừa chớm rụng rơi giữa dòng

Trời ghen ghét má hồng phận bạc
Gieo bể dâu lưu lạc phong trần
Biển người tứ cố vô thân
Mèo hoang nhục kiếp đôi chân vấy bùn

Trăng mười lăm trăng tròn và sáng
Trăng có tàn, tròn tháng lại thanh
Nhìn trăng xót phận mong manh
Cái thời tuổi mộng nào dành cho em.

Tuổi mười lăm bao niềm mơ ước
Em mười lăm lạc bước giang hồ
Hoa xuân tàn úa xác xơ
Sống cho có sống,dật dờ mà thôi.

Trách ai đây ,trách nơi trời phật
Gieo đời em sớm mất tình thương
Cha mẹ tai nạn giữa đường
Bơ vơ em dựa tình thương của người.

Tuổi thơ ngây giữa đời xảo trá
Món hàng ngon,giá cả quá hời
Vào tay của bọn buôn người
Thổ Tàu khép chặt cuộc đời từ đây.

Thế là hết, hoa nay tàn úa
Không còn gì ,đâu nữa mà mơ?
Còn đây thân xác nhuốt nhơ
Mơ xưa ước cũ bây giờ vỡ tan.

Nhớ hôm nào vô vàn ước mộng
Cô nữ sinh cửa Khổng sân trường
Chuyện đời ai biết đâu lường
Em nay là gái ăn sương qua ngày.

Rũ áo trắng vào vai con điếm
Dùng xác thân để kiếm miếng ăn
Trò đời mua bán tình nhân
Tình thì em có ai cần thì mua.

Đêm sáng rồi, lệ chưa khô mắt
Ngoài hiên mưa lất phất rơi rơi
Quê hương xa tít chân trời
Nhớ bầy em dại không nơi nương nhờ.

Hay mỗi đứa bây giờ mỗi hướng
Sống lang thang dất dưỡng chợ đời
Xin đừng trách chị em ơi!
Chắc là chị cũng ...xứ người bỏ thây.

Mộ cha mẹ chắc nay xanh cỏ
Bởi lâu rồi chẳng có khói hương
Đoạn trường xen lẫn nhớ thương
Xin trời rũ xót rọi đường cho con!

TL                                 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét